Thơ: Ngoảnh lại

Một sớm mai khi giật mình thức giấc
Chợt thấy ta bên triền dốc cuộc đời
Phía sau mình là khoảng vắng chơi vơi
Ở nơi đó chứa buồn vui một thủa.

Nữa cuộc đời còn bao điều trăn trở
Những ân tình muốn trả vẩn chưa xong
Bao buồn vui còn canh cánh trong lòng
Nơi sâu thẳm có nổi niềm chưa tỏ.

Người ta bảo trần gian là quán trọ
Biết ta còn ở lại được bao lâu?
Bởi phải nhường cho những kẻ đến sau
Nên trân trọng khoảng thời gian còn lại.

Ta muốn gởi một chút tình ngang trái
Ở trong lòng đã cất giữ từ lâu
Muốn trao người mà người mãi tận đâu
Đành ray rứt gởi vào trong nổi nhớ.

Tác giả: Diệu An (Nguyễn Thị Gái).

Diệu An (Nguyễn Thị Gái)/ĐS GDNN