Một bài thơ viết về tuổi thơ dữ dội, vui hài, nhưng đọc đến những câu cuối lại rưng rưng dòng lệ!
Nhớ ngày xưa, nhà tau cạnh nhà mi
Ranh giới hai nhà chỉ là cơn ổi
Học cùng lớp ,mi hơn tau một tuổi
Nhưng cũng dại khờ ngốc nghếch giống tau thôi
Vì gần nhà nhau, nên bọn hấn ghép đôi
Từ bựa nớ tau không ngồi xe mi nựa
Cũng từ đó, tau ghét mi như rứa
Đi bộ đến trường, chứ quyết nỏ ngồi xe.
Bọn hấn trêu, mi nhăn nhở cười toe
Rồi đối đáp:Choa lấy nhau cho bay chộ
Tau xì môi ,chưởi mi đồ thằng ngố
Thà ế chồng ,chứ ai lấy nhà mi.
Mi lại nhìn tau, nháy mắt cười khì
Chê con nít, nên mi không thèm chấp
Trả thù mi, mèo sang nhà tau đập
Gà qua vườn, tau đuổi chạy tung toe.
Mùa ổi chín thơm, quả lúc liũ vàng khè
Mi vắt vẻo trên cơn ngồi huýt gió
Tau nhịn sèm ,đứng bên ni ngó
Mi rung cơn ,ổi chín rụng đầy vườn.
Có lẽ thấy tau, mi cụng rủ lòng thương
Lặng lẽ đi vô ,mặc kệ vườn ổi rụng
Tau lặt vội ,xắn áo tròn đầy bụng
Lật đật ,lon xon mang ổi về nhà.
Ngày mai gặp tau ,mi ghé tóc hít hà
Vơ bây ơi ! Tau nghe mùi ổi chín
Và tau biết ,có một người xấu tính
Chỉ ghét người, mà ổi chín lại yêu!
Để trả thù mi ,tau nhắm mắt làm liều
Xịt lốp xe, mặc kệ mi dắt bộ
Nửa buổi chiều ,mi mới về đến ngọ
Áo đẫm mồ hôi, tau hối hận nhìn mi.
Tau tự trách mình, răng nhới ác như ri
Mi cười thanh minh ,vì xe sủng lốp
Tự nhủ lòng “tại hấn tra có hột “
Ai nhủ chui vô lớp học với choa …
Vài bựa sau, tau đột ngột chuyển nhà
Ôm kỷ niệm ra đi không một lời xin lội
Mi đứng lặng ,nhìn theo không nói
Chôn chặt tuổi thơ dữ dội trong lòng…
Đường xá ngái ngôi, tau an phận lấy chồng
Tau nghe nói ,mi lên đường xuất ngoại
Mấy mươi năm, vẫn chưa về gặp lại
Tết năm ni tau mới được về quê.
Cha mi khoe ,thằng ngố đã đề huề
Sống sung túc ,nơi Hà Thành đô hội
Mỗi lúc về quê, hấn thường vẫn nói
“Cơn ổi cuối vườn, đừng chặt nghe cha”.
Thơ: Lưu Hương Quế
(ngôn ngữ địa phương nhé cả nhà)
MINH QUANG ST