Thơ: ĐÀN BÀ BÃN LĨNH

Đàn bà sướng hay khổ
Không phụ thuộc tấm chồng!
Mà là ở bản lĩnh
Dám đương đầu bão giông.

Đàn bà khôn đau ít
Đàn bà dại khổ nhiều
Áo cùng mặc một số
Tự tin sẽ yêu kiều!

Đàn bà dại than vãn
Suốt ngày ngồi kêu ca
Đàn bà khôn bình thản
Xem cô đơn là quà!

Đàn bà dại sống chết
Vì một người đàn ông
Nắm mà không buông được
Tự xích mình vào gông!

Đàn bà khôn biết nghĩ
Phải thương mình trước tiên
Buồn – vui…ta tùy ý
Đàn ông không có quyền!

Đàn bà dại gào thét
Tan hoang cho giống người
Đàn bà khôn im lặng
Đau vẫn nở nụ cười!

Đàn bà khôn không giỏi
Nhưng biết mình là ai
Đàn bà dại khao khát
Thể hiện và ra oai…

Trước một sự mê hoặc
Đàn bà dại trầm trồ
Đàn bà khôn điềm đạm
Buông đôi câu ỡm ờ…

Đàn bà dại ồn ã
Sợ cuộc đời lãng quên
Đàn bà khôn nền nã
Dịu êm hóa lâu bền!

Đàn bà khôn lý trí
Yêu vẫn biết đường lùi
Đàn bà dại bi lụy
Chờ người ban niềm vui.

Đàn bà khôn lựa chọn
Biết thứ mình thuộc về
Đàn bà dại chờ đợi
Chấp nhận nằm ngủ mê.

Đàn bà dù khôn dại
Phải trân quý chính mình
Đừng sống phận tầm gửi
Để cuộc đời miệt khinh!

Đàn bà dù trăm kiểu
Vẫn một loại…Đàn Bà
Độc lập và mạnh mẽ
Kiêu hãnh sẽ được quà!

Tác giả ĐÀO THỊ THÁI.

ĐÀO THỊ THÁI/ĐS GDNN